Home Page
cover of Trước Hết Hãy Tử Tế Với Chính Mình - BK Shivani
Trước Hết Hãy Tử Tế Với Chính Mình - BK Shivani

Trước Hết Hãy Tử Tế Với Chính Mình - BK Shivani

BK Shivani Tiếng ViệtBK Shivani Tiếng Việt

0 followers

00:00-22:26

Nothing to say, yet

Podcastspeechconversationnarrationmonologuefemale speech
3
Plays
0
Downloads
0
Shares

Audio hosting, extended storage and many more

AI Mastering

Transcription

No criticism should be taken personally because it stems from the pain of the criticizers themselves. We need to protect ourselves from negative energy and create positive thoughts. We should also be compassionate towards others and not absorb their pain. It is important to live a simple life and make decisions based on our own values, not seeking validation from others. We should be independent thinkers and take responsibility for our own choices. The opinions of others should not dictate our actions. Bất kể ai đang phơi bình chỉ trích người khác thì đều đang đau khổ ở bên trong. Bên trong rất cay đắng. Họ không thể nào dừng tế bởi càng đau ổn về cảm xúc. Họ chính là những người gần lòng suốt của tôi. Đối với tôi, để có thể nắm tỏa tình thương cho họ thì đầu tiên tôi phải bảo vệ được mình khỏi những năng lượng tiêu cực từ họ. Và cách dễ nhất để bảo vệ bản thân là ngay lập tức tạo ra suy nghĩ. Sự trí trích này không phải về tôi mà là về họ. Tôi cũng cần phải làm tức tư khi được các người. Sự ngại cà không phải về tôi mà là về chính họ. Họ là những người dễ thương cho nên họ có thể nhìn thấy điều đẹp đẽ trong tôi. Tôi trong tiếng Hindi có một câu rất hay, nghĩa là ổn định trong cả sĩ bảng lẫn ca ngời. Giống như con lóc đồng hồ, là một con lóc đơn. Nếu con lóc đi được sang bên này thì chắc chắn nó sẽ đi được sang bên kia. Nhưng nếu tôi có thể ổn định trong sự ngại ca, ổn định khi được nhìn xác ca ngời, thì tôi sẽ không lung lay khi bị trí trích. Đó được gọi là tử tế với bản thân, đồng thời cũng doan tỏa sự tử tế cho họ. Vậy nên nếu ai đó trí trích bình luận tôi, xin hãy nhớ rằng họ rất cần tình thương của chúng ta. Ngay lúc đó hãy tạo ra suy nghĩ rằng họ đang đau khổ, đừng có hấp thụ khổ đau đó từ họ, mà hãy kiểm tra lời nói. Lấy một ví dụ, tôi đi đến anh này và nói, đấy có phải là cách ngồi đúng đắn không? Anh không biết ngồi dưới hay sao? Bao nhiêu người ngồi thế nào mà sao anh lại ngồi thế này? Rồi hãy xem, điều tôi muốn nói là để tốt cho anh ta, bởi tôi muốn anh ta ngồi theo cách tốt cho cơ thể của chính anh ta. Nhưng cách mà tôi nói, truyền tôn điệp thì không thể nào lọt tai anh ta được, bởi vì anh ta hấp thụ sự đau đớn trong tôi, rồi tạo ra đau khổ bên trong chính mình. Và khi ai đó tạo ra khổ đau, thì những lời khuyên không có tác dụng. Cho nên, chúng ta cần phải thực hành điều này. Đầu tiên, tách rời khỏi khổ đau đó. Hãy nhận lấy lời khuyên, nếu bạn cảm thấy hưu dung, hãy chấp nhận. Còn không, hãy trả lại. Món quà của anh, tôi không nhận. Thông thường, chúng ta không dùng tất cả những món quà, phải không? Đâu phải lúc nào chúng ta cũng dùng hết quà. Một vài chúng ta để trong năm tủ để sử dụng vào một thời điểm khác. Một vài chúng ta trả lại và nói cảm ơn, tôi không dùng. Một vài chúng ta tặng lại cho người khác. Đúng mà, Zekar có thể khuyên tôi đúng, nhưng tôi không cảm thấy cần thiết cho bản thân. Tôi có thể không dùng, nhưng vẫn có thể trao lại lời khuyên cho người khác. Thế thôi, kết thúc. Cho nên, bạn có thể trao quà lại cho người khác, nhưng không được khắp thu sự chỉ trích và đau đớn kèm theo món quà. Đây là cách chúng ta hiểu rằng mọi người xung quanh ta rất cần sự trợ giúp. Họ rất cần. Trong cả các ngội và phần bản đều buồn định. Tôi đâu cần gì từ bất kể ai. Tôi không cần gì cả. Nghĩa là tôi không đứng giống như thế này trước mặt người ta. Nghĩa là, hãy chấp nhận tôi, hãy công nhận tôi. Không. Suốt tháng Nghĩa Đen, chúng ta luôn cầu xin sự công nhận trong hầu hết bất kể điều gì chúng ta làm. Chuẩn bị đến một bữa tiệc. Mở đồ quần áo ra. Chọn lấy một bộ. Hãy kiểm tra ngay xem lúc đó suy nghĩ chúng ta là gì trong khi lựa chọn quần áo. Ai sẽ thích bộ đồ tôi mặc đây? Ai sẽ ngắm nó đây? Trong khi tôi đang lựa chọn một bộ đồ, đồ đó đằng sau tâm trí tôi, nói rằng người ta sẽ thích đấy, cho nên hãy chọn bộ đồ này này. Nếu tôi làm như vậy, rồi đi đến bữa tiệc, tôi chờ đợi và đợi chờ. Không ai nói về bộ đồ của tôi. Tôi đã gửi ra những sóng tìm kính sự công nhận. Làm ơn hãy thích bộ đồ tôi đi. Hay vậy mà vẫn chưa ai bàn luận về bộ đồ này. Tôi đã mua nó khá đắt rồi. Đích thân tôi chọn bộ đồ đó và tôi tin rằng thế giới phải thích nó. Và khi không ai nói về nó, thế là tôi bắt đầu nói về bộ đồ của người khác. Để dùng chủ đề về thái trang bắt đầu, để nếu may mắn, họ sẽ hỏi về bộ đồ của tôi. Các bạn cứ kiểm tra đi, nó hoạt động giống như vậy đấy. Chúng ta khổ sở đứng với tay cầu xin như thế này trong tâm trí. Làm ơn, làm ơn, làm ơn thích cái đồ tôi mặc đây. Từ bộ đồ tôi chuyển sang tôi là ai, tôi sống ở đâu, tôi làm gì. Chúng ta ăn xin sự công nhận trong hoạt phí cách. Thế nên tôi rất quý mến những người nói, ô, bạn thật là đẹp. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Cuối cùng tôi biết tôi chọn đúng bộ đồ bởi vì người ta nói đẹp. Thế rồi, ví dụ nếu có ai đó khác mà đến nói rằng, bạn mặc cái gì vậy? Điều đó có xảy ra không? Có phải tâm trí của tôi đang giao động không? Nếu con mắt sang bên này và khi nhận lấy lời nhận xét khác, nó sẽ sang bên kia. Bất kỳ khi nào ai chỉ trích bộ đồ của tôi, điều đầu tiên xảy ra đó là tôi nghi ngờ lựa chọn của mình. Các bạn thấy cách tâm trí làm việc không? Ngay lập tức tôi nhìn vào bộ đồ của mình, nhìn vào gương soi, tôi mặc đẹp mà, tại sao họ lại nói không đẹp nhỉ? Rồi, tôi đến tìm một người khác, hỏi anh bảo vệ, anh thấy tôi mặc bộ đồ này có được không? Ô, đẹp quá. Thế rồi tôi bắt đầu nói về họ, thế mà cô ấy lại nói rằng bộ quần áo tôi mặc không đẹp. Đúng rồi, quên họ đi. Cô ấy đâu có biết thế nào về thời trang. Ôi, tôi cảm thấy thật ra dễ chịu khi có người khác đồng cảm với tôi và chứng minh người khác là sai. Tôi đúng, bộ đồ tôi đẹp, chỉ có những người chỉ trích tôi mới là sai. Đây chính là chư kỳ luân quân rộng quẩn của việc tạo ra đau khổ bên trong, làm tỏa khổ đau. Nói về khổ đau, tạo ra một vòng tuần hoàn khổ đau, chúng ta cần phải tử tế với nhau. Có cần thiết người khác phải thích bộ đồ của tôi không? Có cần họ thích tôi nữa không? Có thực sự cần thiết để người ta phải thích bộ đồ của tôi không? Không. Tại sao họ lại không cần phải thích bộ đồ của tôi? Bởi vì miễn là tôi thích được rồi. Tốt lắm. Vậy nên, nếu tôi chọn mặc cái gì đó mà không ai trên thế giới này thích, có làm được không? Tốt lắm. Các bạn có sẵn sàng để cả thế giới đứng một bên, còn bạn đứng một bên, cùng với bộ đồ bạn cho là đẹp, còn cả thế giới thì cho tầm, đó là một bộ đồ tệ. Tôi nói, ok, bộ đồ đâu phải dành cho họ, mà là tôi mua cho tôi, mặc cho tôi mặc. Vậy nên, tôi chỉ cần duy nhất một người thích bộ đồ của tôi thôi, tôi và chính tôi. Cuộc đời thật giản đơn. Giờ các bạn có làm được điều này đối với tất cả mọi bộ đồ của mình không? Tốt lắm. Và ứng dụng với tất cả mọi thứ các bạn mua trong cuộc đời này, tôi cần phải thích nó. Nó cần phải thoải mái cho tôi. Nó nên là thứ tôi cần. Nghĩ đơn giản đây thôi, sẽ chuyển hóa cuộc đời bạn trở nên giản đơn. Chúng ta cần sống một cuộc đời giản đơn. Tất cả điều chúng ta cần làm, đó là chỉ cần một người thích thôi, tôi và chính tôi. Phần còn lại của thế giới là của họ, họ mặc cho họ. Làm sao tôi có thể mặc một bộ đồ này nữa? Ba tháng trước tôi đã mặc nó đến buổi tiệc này rồi, nhưng bức ảnh đã chụp vẫn nóng hổ trên mặt xã hội. Nếu họ mà nhìn thấy tôi mặc nữa thì sao? Thôi, thôi. Câu chuyện trở nên vô vô cùng dài. Tất cả những điều này không để cho chúng ta sống một cuộc đời giản đơn. Những nhà khoa học trên thế giới ngày nay nói rằng, nếu các bạn muốn cứu hành tinh của mình, hãy thay đổi, thành một cuộc đời giản đơn, dễ dàng. Nhưng tôi không thể nào sống giản đơn, cho đến khi tôi thay đổi nhận thức, nó sẽ không xảy ra đâu. Giờ tôi thấy ổn với lựa chọn bộ đồ của mình rồi. Điều tiếp theo, giờ tôi đã sẵn sàng để đưa ra những quyết định trong cuộc đời mình chưa, thành cách mà tôi tin, đó là lựa chọn đúng đắn cho cuộc đời mình, bất kể lối sống nào, cho dù tôi phải đứng một mình một bên, còn bên kia là toàn bộ thế giới. À, ảnh lập phận hay lắm. Cả thế giới số đông không thể nào sai được. Khi lần đầu tiên tôi đến học thiền ở Học viện Brahma Kumaris, không một người bạn nào của tôi đồng ý cho tôi đi học, đồng ý cho tôi đi học thiền, không một ai. Tôi đang chia sẻ cho các bạn trên truyền hình đúng không? Họ sẽ nghe được lời này của tôi ngày hôm nay, nhưng không sao. Tôi mặc kệ những thứ chấp nhận hay không chấp nhận. Họ nói rất nhiều về điều đó. Rất nhiều đấy. Tôi thì không biết rằng họ sai. Chỉ là lựa chọn của họ mà thôi. Nhưng nếu ngày đó tôi bị ảnh hưởng bởi những gì họ nói về chính tôi, về những quyết định của tôi, thì ngày hôm nay tôi đã không trở thành chính tôi. Tôi sẽ không ngồi đây mà trò chuyện. Tôi sẽ không làm những gì mình đang làm bây giờ. Tôi sẽ không ngồi đây nếu tôi sẵn nghe họ ngày đó. Cho nên nếu tất cả mọi người đều ở một bên, họ đều đúng, chúng ta không nói là họ sai. Nhưng những gì đúng đắn với họ, không có nghĩa sẽ đúng đắn với tôi. Cho nên định nghĩa về đúng hay sai chỉ cần một mình tôi kiểm tra mà thôi. Với họ đâu có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa. Tôi phải sử dụng định nghĩa đúng sai của họ. Nếu tất cả mọi người đều nói rằng ăn thứ này mới đúng, thì tôi vẫn phải kiểm tra xem nó có đúng đắn với tôi hay không. Nếu tất cả bạn bè trong trường đại học của tôi đều nói uống rượu là tốt, thì tôi vẫn phải kiểm tra bản thân có tốt cho tôi không. Nếu tôi không làm như vậy, mà chỉ tin bởi số đông nói đúng đấy, tôi có thể đúng đắn cho họ, nhưng rất có thể chưa chắc đúng với tôi. Một linh hồn mạnh mẽ, linh hồn mạnh mẽ cần phải biết cách đứng một mình. Có sức mạnh đứng một mình. Tôi đã nhận lấy trách nhiệm cho quyết định của mình. Cũng không thể nào biết hậu quả của những quyết định vào lúc này. Không có nghĩa rằng 10 năm sau tôi vẫn hạnh phúc với quyết định đó. Có thể đó là một quyết định khiến tôi phải hơi ăn, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng đó là quyết định của tôi. Tôi đã chọn nó. Tôi chịu trách nhiệm với nó và cả trách nhiệm đối với hậu quả nó tạo ra. Nếu tôi làm điều gì đó bởi người khác bảo tôi làm, thì tôi đã không dùng lương tâm của mình để kiểm tra. Và rồi ngày mai, nếu quyết định đó lại gây ra một kết quả không hay, thì ngón tay của tôi ngay lập tức chì vào người khác. Tôi thất bạc vì bạn và tôi sống một cuộc đời nạn nhân, than trách người khác với cuộc đời của chính mình. Vậy nên, tất cả mọi quyết định cần phải được duyết bởi chính tôi. Chúng ta đang không sống trong giai đoạn khi những tim của số đông đều cùng đắn. Đúng là đúng, kể cả khi một người làm điều đó. Còn sai vẫn là sai, ngay cả khi số đông đang làm. Tất cả mọi người. Đó không phải là công thức để phân định đúng sai cho tôi, mà tôi phải tự trách điều gì là lành bạc cho tâm trí tôi, cho linh hồn tôi, cho cơ thể tôi, cho gia đình của tôi, những mối quan hệ của tôi. Nếu tôi sống trong những áp lực của số đông, thì tôi cũng áp đặt mọi điều cho gia đình mình. Nếu con của tôi muốn đưa ra một quyết định, thì tôi sẽ nói, thế người ta sẽ nghĩ gì về quyết định của con? Người ta sẽ không đối với tôi khi tôi phải đối mặn với hậu quả cho những quyết định tôi đã nhận lấy từ họ. Cho nên, tôi cần phải hài lòng với quyết định của chính mình. Người ta có được phép nói rằng tôi không thực tế không? Có chắc không? Các bạn có sẵn sàng để thế giới tự do được nhận xét về bạn không? Nào, chúng ta hãy cùng nhau nói. Nói những gì bạn muốn. Giờ hãy hình dung người đó ở trước một bạn và nói. Nói bất kỳ những gì bạn muốn. Anh có thể nói bất kỳ những gì anh muốn. Tôi hiểu đó là góc nhìn của anh. Tôi giữ được bình tĩnh bởi vì tôi không để cho tâm trí mình bị ảnh hưởng từ năng lượng của họ. Tôi bình tĩnh. Và khi tôi tích tai, ngay cả khi những lời của họ không có ai gì dành cho tôi, tôi vẫn thực tế với bản thân bởi vì tôi không nói bất kỳ những điều gì sai trái cho bản thân. Ngay cả khi họ nói những điều sai trái với tôi. Chúng ta thường không yên khi người khác không nói những điều tốt đẹp về chúng ta. Bạn có biết người ta vừa nói gì về bạn không? Hãy nói với họ rằng tôi không muốn biết. Đúng vậy. Tại sao chúng ta lại cần phải biết chứ? Tại sao lại muốn biết làm chi? Họ chỉ nói về góc nhìn của họ thôi mà. Đó là lựa chọn của họ. Chúng ta không cần phải nghe. Bởi vì khi chúng ta càng nghe thì chúng ta càng không thể nào tử tế với bản thân mình được. Cho nên, cứ nói những gì các bạn muốn nói, làm những gì các bạn muốn làm, làm những gì các bạn muốn làm. Tôi hiểu. Đó là trạng thái tâm trí của bạn vào lúc này. Tôi giữ được tiềm tĩnh. Tôi tử tế. Và khi tôi tử tế thì tôi không chỉ tử tế với bản thân mà còn tử tế cả với họ. Khi chúng ta không bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác hay những sự chỉ trích từ họ thì chính sự tiềm tĩnh của chúng ta là nổng tốt của chúng ta dành cho họ. Còn nếu tôi bị tổn thương, buồn chán thì tất cả những năng lực tiêu cực tôi tạo ra sẽ chạm tới họ. Ví dụ, nếu anh ta chỉ trích tôi, nếu tôi tạo ra sự đau đớn bên trong thì sự đau đớn đó sẽ chạm tới anh ta. Bởi tôi tin rằng anh ta chính là nguyên nhân gây ra sự tổn thương trong tôi. Anh ta đã bị tổn thương rồi cho nên anh ta muốn chỉ trích tôi. Giờ tôi lại tạo ra sự đau khổ làm tỏa cho anh ta. Đây được coi là vô cùng vô cùng. Các bạn hoàn thiện nốt câu đi. Thêm đau khổ trong những người đang khổ đau có nghĩa là vô cùng. Giờ các bạn đã biết những gì mình đang làm mỗi ngày. Chúng ta thêm đau đớn vào những người đang đau khổ bởi chúng ta bị tổn thương trước hành vi của họ. Ai đó không an tâm, linh tị thì chắc chắn không thể nào họ nói tốt về tôi được. Nhưng nếu tôi mà bị ảnh hưởng, bị quấy phiền, bị đau thì có nghĩa là tôi cho thêm đau đớn vào đau khổ của họ. Thì đây có nghĩa là không tử tế mà ngược lại với tử tế, ngược lại với lòng tốt. Cho nên rất quan trọng chúng ta phải biết tự bảo vệ bản thân mình trước và hiểu rằng năng lượng của họ xung quanh chúng ta chỉ đang thể hiện trạng thái tâm trí của chính họ, bảo vệ chính mình, liền tính ai và tử tế với họ. Như là chúng ta không cho thêm đau khổ vào họ mà chữa lành cho họ, ân đồng cảm với họ. Người ta hay nói rằng tôi hiểu tại sao bạn lại nói những lời đó với tôi. Tôi hiểu tại sao bạn lại có những cảm xúc đó với tôi. Ok, tôi hiểu. Chấm dứt ở đây. Chứ tôi không nói rằng làm thế nào bạn lại có thể nói những lời này với tôi được. Không, tôi hiểu bạn. Tại sao bạn lại cảm thấy như vậy? Không sao. Như là bạn đang làm tỏa lòng tốt cho người ta, làm tỏa bình an, yêu thương, hạnh phúc cho tất cả mọi linh hồn xung quanh bạn. Bạn là chính bạn và làm tỏa điều đó cho người ta. Bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta hãy trao cho tất cả mọi người xung quanh ta sự tự do. Họ có thể nói bất kể gì họ muốn, làm gì họ làm, nếu họ muốn trân trọng chúng ta, tốt lắm. Nếu họ muốn chỉ trích chúng ta, cảm ơn. Bạn cho tôi thêm động lực để gia tăng sức mạnh nội tâm. Thường thông thường chúng ta biết hơn những người tử tế với chúng ta, đúng không? Có bao nhiêu lời cảm ơn chúng ta đổi cho họ. Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn rất nhiều. Còn hơn cả những người tử tế với chúng ta, chúng ta nên gửi những lời cảm ơn cho những người không tử tế với chúng ta. Bởi chính họ mới có thể giúp chúng ta làm gia tăng sức mạnh nội tâm. Chính họ giúp chúng ta kết thúc đi cái tôi bằng việc không tử tế với chúng ta. Cho nên, hãy biết ơn họ nhiều hơn cả những người tử tế với chúng ta. Chính là những tình huống khó khăn, chính là những con người khó chịu giúp tôi uốn mình, khuôn mình, uốn cong, uốn cong, uốn cong. Và khi tôi càng uốn cong bao nhiêu, thì tôi càng khỏe mạnh. Những người tử tế với ta thì không cho chúng ta cơ hội để uốn mình. Từ khi cái tôi của tôi liền cao như thế này đây bởi vì tôi không cúi đầu bởi ai cũng nói những điều tử tế tốt đẹp dành cho tôi. Cho nên, chính những người không tử tế với tôi đã cho cho tôi cơ hội để uốn mình, uốn mình đó là cách gia tăng sự ổn định cho nội tâm. Cho nên, ngày nào cũng phải cảm ơn họ. Cảm ơn rất nhiều. Lời cảm ơn đó chính là năng lượng chữa lành. Một là năng lượng của sự kỳ tuyệt. Sao anh có thể làm được này với tôi? Còn một năng lượng khác là sự cảm ơn, biết ơn. Cảm ơn những gì anh đã làm cho tôi. Nếu không có anh làm những điều đó thì tôi đã không có cơ hội để sử dụng sức mạnh điều chỉnh, sức mạnh chấp nhận, sức mạnh hoan dung. Chúng chỉ là từ ngữ thôi. Nhưng khi nào chúng ta mới có cơ hội sử dụng? Đó là khi có sự chống đối, cứu ép từ bên ngoài. Và chính là những sự kích thích chống đối. Chúng ta biết ơn họ. Họ cho tôi cơ hội để xây dựng một mối quan hệ bền vững, đẹp tẽ với chính tôi. Tôi có thể thoải mái và tử tế với chính mình ngay cả khi tôi phải đứng một mình. Tóm lại, tử tế có nghĩa là tôi không bị ảnh hưởng bởi năng lượng của tình huống hay con người. Giống như khi ai đó bị bệnh, bạn là người chăm sóc họ, nhưng bạn không bị ảnh hưởng bởi bệnh vật của họ. Và nếu các bạn hấp thu bệnh vật của họ, thì rồi bạn cũng sẽ nát bệnh và không thể nào tiếp tục chăm sóc họ được nữa. Cho nên, trước khi chăm sóc người khác, thì đầu tiên chúng ta cần phải chăm sóc chính mình. Trên máy bay, họ thông báo rằng khi thiếu oxy trong máy bay, thì đầu tiên phải đeo bản nạ cho mình trước, sau đó mới giúp người khác. Các bạn có làm được không? Khi máy bay rung lấp, mà con trai bạn ngồi bên cạnh, bạn tự đeo bản nạ cho chính mình, rồi mới đeo cho nó. Các bạn có làm được không? Nó ngồi cạnh bạn, hai bản nạ rơi xuống. Họ cảnh báo rằng hãy tự đeo bản nạ cho mình trước, trong khi đang nhìn thấy con mình phải vật lộn với phương bản nạ. Các bạn có làm được không? Nếu không làm được, thì không lẽ lời trảnh báo từ trên máy bay đã sai sao? Nếu tôi không tự bảo vệ bản thân mình, thì tôi không xứng đáng để bảo vệ hay chăm sóc người khác. Chăm sóc bản thân trước, trước khi chăm sóc người khác. Tử tế với bản thân trước, trước khi tử tế với người khác. Tử tế với bản thân, trước khi tử tế với người khác. Yêu bản thân, trước khi lam tỏa yêu thương cho người khác. Tôn trọng bản thân, trước khi tôn trọng người khác. Chấp nhận bản thân, trước khi chấp nhận người khác. Mọi thứ đều phải bắt đầu từ bản thân. Và cũng chính rồi, chúng ta không xây dựng được mối quan hệ đẹp đẽ với bản thân, nên chúng ta đã nhớ mất, nên chúng ta đã đánh mất khả năng đó thành cho người khác. Cho nên, mặt nạ dương khí đầu tiên phải dành cho bản thân, bản thân mình chứ.

Listen Next

Other Creators